Chuyện "Vàng Ảnh... Vàng Anh" đã qua cũng khá lâu rồi. Mọi chuyện cũng đã xuôi xuôi (vì xét cho cùng, mọi người cũng đâu dư hơi dư sức đâu mà bàn tán mãi về cái chuyện xì - xăng -đan đó). Biết vậy, nhưng hôm nay đọc được bài viết này của tác giả Trần Thu Trang, thấy hay hay, nên post lên cho các bạn cùng tham khảo, cũng coi như là "lật lại hồ sơ cũ" vậy. Chuyện là thế này...
Cái lồng chim ở quán café vỉa hè, bình thường không ai ngó tới, hôm nay lại được cả đám khách ra liếc vào hỏi. “Chim gì thế, vàng anh à?”, “Con này có phải vàng anh không nhỉ?”, “Hình như là vàng anh, có máy ảnh không, chụp đi”… Con chim hằm hằm lẩm bẩm: “Đúng là lũ dốt, vàng anh vàng iếc cái gì, người ta là vành khuyên!”. Em ngồi gần nghe được câu đó, bèn quay sang tán tỉnh vài câu.
Em: Chào bạn, trước hết xin chúc mừng.
Vành khuyên: Tính theo tuổi người thì tôi mới đi mẫu giáo nhưng tính theo tuổi chim thì tôi lĩnh sổ hưu rồi đấy, chị ăn nói cho cẩn thận, chúc chiếc cái gì?
Em: À, vầng, cháu xin lỗi bác. Việc chúc mừng là vì cháu mới đọc được thông báo khẩn của Bộ Giáo dục rằng “Do ảnh hưởng của vụ “Vàng Anh” nên chỉ thị cho các trường thay đổi cốt truyện Tấm Cám: Từ “Tấm chết đi biến thành chim vàng anh” đổi thành "Tấm chết đi biến thành chim vành khuyên”, thấy bảo bộ trưởng đã ký.
Vành khuyên: Chị nhận được tin này ở đâu?
Em: Dạ, đầu tiên là qua Yahoo Messenger, sau đó qua forum và blog, bác có biết mấy cái đấy không ạ?
Vành khuyên: Biết, café vỉa hè cũng có wifi, tôi còn lạ gì! Nhưng cái tin chị nói thì chưa biết đâu.
Em: Giờ biết rồi, bác cho cháu xin vài câu cảm nghĩ.
Vành khuyên: Nói theo phong cách cái anh đạo diễn Thanh Hải thì “tôi đã rất sửng sốt về mọi chuyện”. Nhưng thế vẫn chưa đủ diễn cảm. Quả này khéo phải mượn lời anh Khải Anh, “tôi cho rằng đây là những thông tin nhũng nhiễu với mục đích gây sốc và làm ảnh hưởng đến quá trình sống của tôi”.
Em: Chẳng nhẽ bác không thích vào truyện cổ tích nổi tiếng như Tấm Cám ạ?
Vành khuyên: Không, tôi vào một bài hát là đủ rồi. Chị có biết bài đấy không nhỉ?
Em: “Có con chim vành khuyên nhỏ, dáng trông thật ngoan ngoãn quá. Gọi dạ, bảo vâng, lễ phép ngoan nhất nhà.”
Vành khuyên: Đấy đấy, chính nó. Bao nhiêu năm nay tôi phát mệt vì nó rồi. Chị trông, tôi nhỏ thì có nhỏ nhưng dáng cũng lẳng lơ đanh đá chứ ngoan ngoãn mấy đâu. Tính tôi lại không thích nghi lễ, khúm núm, làm gì có chuyện gặp sơn ca chào sơn ca, gặp chích choè chào chích choè.
Em: Cháu nói bác đừng giận, quả là bác không được “gọn gàng đẹp xinh” như trong lời bài hát thật, nhỏ người nhưng hơi thừa mỡ, cũng hơi lôi thôi (giống cháu).
Vành khuyên: Thì tôi có tự nhận thế đâu. Bỗng dưng ông Hoàng Vân ông ấy túm tôi vào bài hát đấy chứ. Rồi “chúng nó” hát đi hát lại bao nhiêu lâu, lại còn bịa thêm truyện, tô thêm tranh để nâng tôi lên thành điển hình cho bọn trẻ con noi theo nữa. Trong khi tôi không được như thế và cũng chả thích như thế!
Em: Sao bác không xin rút khỏi bài hát cho đỡ mệt?
Vành khuyên: Chị tưởng muốn rút mà được đấy phỏng. Ai cho rút? Lý do gì mà rút?
Em: Thì bác vừa bảo bác không được như trong bài hát và cũng chả thích như thế còn gì? Cháu tưởng bác chỉ nói với bác Hoàng Vân một câu là xong?
Vành khuyên: Chị rõ thật là… Bài hát viết ra rồi, ca sĩ hát lên rồi, sóng truyền thanh truyền hình phát đi rồi, tin tức phỏng vấn bên lề đăng cả rồi, rút vào mắt! Ấy là chưa kể đến những quyền lợi tôi được hưởng, bọn vành khuyên giai mê tôi lắm, tôi lại còn nhận được hợp đồng quảng cáo cho hãng sản xuất cám chim, thẩm mỹ viện, cửa hàng vàng mỹ ký chuyên khuyên tai…
Em: Nhiều ràng buộc quá bác nhở…
Vành khuyên: Phải, nhưng cái ràng buộc quan trọng nhất phải làm ngay từ đầu thì không ai đả động.
Em: Cái gì ạ?
Vành khuyên: Tôi cũng chả biết con người các chị gọi nó là cái gì, hợp đồng hay cam kết thì phải. Đại khái, trước khi cho tôi vào bài hát ca ngợi ngất giời thế, người ta phải tìm hiểu đời sống tâm tư của tôi một tí xem có gì vênh lệch với bài hát không, phải bắt tôi ký một cái giấy hứa tuân thủ hình tượng. Sau khi làm xong các thủ tục ấy rồi mới cho tôi vào bài hát. Đằng này, thấy tôi xinh xinh (hồi trẻ tôi ngon lành lắm), nghe tôi hót ríu rít vui tai, họ tống luôn tôi vào bài hát, nâng tôi thành thần tượng. Dở hơi hết sức! Cũng may là tôi ở trong lồng này nên không có bê bối gì to nhớn, thỉnh thoảng chỉ chửi bậy mấy câu xong rồi đổ tội cho thằng khướu bạc má bên kia…
Em: Vầng, thế nên bây giờ cô Tấm hiền dịu chết đi mới hoá thành bác chứ không phải thành vàng anh.
Vành khuyên: Ôi dào, tin qua mạng toàn bốc phét, khi nào có văn bản chính thức đăng công báo thì chị hẵng chúc mừng. Với lại cô Tấm cũng có hiền đâu, cái đoạn làm mắm em gái tôi đọc xong sởn hết cả lông cánh! Mà này, thế cái đoạn ông hoàng tử gọi “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo” thì biến thành “Vành khuyển, vành khuyên… à?”. Khiếp, nghe chữ khuyển tôi cứ nghĩ đến con Mi Lu sau nhà…
Nói đến đây cuộc đàm thoại người - chim bị cắt ngang, có thằng bé bán đĩa rong dí cái VCD nhãn mác lem nhem vào mặt em, rao: “Phim sex Vàng Anh, đầy đủ, chị mua không?”. Em có thể tìm được trên mạng, tất nhiên chả dại gì bỏ mười mấy nghìn cho nó. Nó thấy em im im, cũng chẳng nài thêm, đi tiếp sang quán bên cạnh, ở đấy có mấy người đang vẫy. Ở những quán café vỉa hè thế này, người ta thường bàn tán đủ chuyện, gần đây toàn những lời than vãn, giá cả leo thang, học phí tăng, cầu sập, vỡ đập... Giờ có vụ Vàng Anh nóng hổi để người ta tạm quên đi những thứ kia, cũng hay!
Trần Thu Trang
Cảm ơn bạn đã ghé thăm site của tôi! Bạn hãy để lại lời nhận xét (comment) của mình! Hoặc bạn cũng có thể đăng kí nhận bản tin RSS. Tôi hy vọng bạn thích site này của tôi và tìm được những thông tin bổ ích, và nếu có thể hãy thêm địa chỉ site này vào favorites của bạn để có thể ghé thăm lại. Cám ơn!
0 comments:
Post a Comment