This is a free and fully standards compliant Blogger template created by Templates Block. You can use it for your personal and commercial projects without any restrictions. The only stipulation to the use of this free template is that the links appearing in the footer remain intact. Beyond that, simply enjoy and have fun with it!

09 November 2007

"TRAI ÔM" Ở NHẬT


Câu lạc bộ “trai ôm” là một “đặc sản” của Nhật, phục vụ các quý bà, quý cô muốn tới uống với những người đàn ông ân cần, hấp dẫn và 100% an toàn. “Các trai ôm” liên tục dọn bàn, pha rượu, rót rượu, châm thuốc và chiều chuộng khách...



Tiếng nhạc chát chúa và những tiếng ầm ầm như muốn xé tai hòa lẫn giữa những tràng cười ngặt nghẽo và tiếng chúc tụng “Cạn ly, cạn ly”. Tại Top Dandy, một câu lạc bộ nổi tiếng ở Tokyo, khách hàng đang được 50 nam nhân viên phục vụ hay “trai ôm” “mua vui”.



Trong vòng chưa đầy một giờ, có ba lần “gọi sâm-panh”. Đó là lúc một khách hàng mua một chai sâm-panh và các “trai ôm” tụ tập chung quanh chúc tụng. Ngoài ra còn có một tháp 200 chiếc ly rót đầy sâm-panh mừng sinh nhật cho một “trai ôm”.



Tuy nhiên chủ nghĩa khoái lạc như vậy vẫn chưa là gì ở một câu lạc bộ ăn nên làm ra tại Tokyo tráng lệ, ngoại trừ một điều: lúc này là 8h sáng vào một ngày mưa trong tuần.



Câu lạc bộ “trai ôm” là một “đặc sản” của Nhật, phục vụ các quý bà, quý cô muốn tới uống với những người đàn ông ân cần, hấp dẫn và an toàn 100%. “Các trai ôm” liên tục dọn bàn, pha rượu, rót rượu, châm thuốc và chiều chuộng khách hàng. Đây là phiên bản ngược của những câu lạc bộ “gái ôm” thường thấy, song không có múa thoát y cũng như múa cột.



Nhưng bước vào đây không rẻ chút nào. Một chai vang Dom Perignon của thập niên 60 có giá tới 10.000 USD. Một vài giờ giải trí “không sex” mất đứt của một khách “nghiện” tới 100.000 USD một tháng.



Ý thức được tầm quan trọng của việc giữ khách, để được tăng cấp trong câu lạc bộ, nhiều “trai ôm” còn duy trì mối quan hệ ngoài giờ làm việc, như điện thoại, gửi thư điện tử cho khách hàng, đưa họ đi ăn, đi hát karaoke. Trong những dịp như vậy, các “trai ôm” còn sắm vai như những quý ông lịch sự thời xưa, thường trả tất cả mọi khoản.



Kyotaro là “đệ nhị” “trai ôm” tại Top Dandy và là một trong 20 người cuối cùng lọt vào cuộc thi các tiếp viên của Nhật sắp tới. Cuộc thi có tên gọi 2007 All Japan Host Grand Prix. Kyotaro cho biết, điều đầu tiên anh làm khi tỉnh dậy mỗi ngày là gọi điện và gửi e-mail cho khách hàng. Chàng “trai ôm” 24 tuổi kiếm được 300.000 USD mỗi năm này hầu như ngày nào cũng đi chơi với khách hàng. Vào ngày chủ nhật anh còn phải sắp xếp tới 5 cuộc “hẹn hò” như vậy. Theo Kyotaro, chìa khóa thành công cho một “trai ôm” là “thời gian anh ta làm “trai ôm” ở ngoài câu lạc bộ. Đó mới là đất làm ăn thực sự. Câu lạc bộ chỉ là nơi để nhìn nhận kết quả cố gắng của một “trai ôm””.



Giám đốc của câu lạc bộ Top Dandy, Semukichi Okubo, cho biết, 80% khách quen của câu lạc bộ là những lao động làm đêm giàu có, như các “nữ chiêu đãi viên” hay những phụ nữ làm trong ngành công nghiệp tình dục. Nhưng cũng có những giám đốc, những bà nội trợ giàu có, nhà văn, nghệ sỹ, và những người nổi tiếng. Ngoài ra, câu lạc bộ cũng đón tiếp cả cánh đàn ông. “Các “nữ chiêu đãi viên” đôi khi mang cả khách hàng của họ đến để trả tiền, và những khách hàng đó thường không tiếc gì bởi các “trai ôm” ở đây rất khéo phỉnh nịnh, làm họ đẹp mặt trước các cô gái”, Okubo cười nói.



Các câu lạc bộ “trai ôm” trước kia thường mở cửa từ 1-7h sáng. Nhưng sau đó các nhà chức trách Tokyo bắt đầu thực thi đạo luật năm 1984 đã bị “bỏ quên” từ lâu, không cho các câu lạc bộ kiểu này mở cửa vào giờ trên. Họ phải điều chỉnh mở cửa từ sáng sớm đến trưa, hoặc từ 7h tối đến 1h sáng, hoặc cả hai. Thời gian mở cửa này khiến cả khách hàng và các “trai ôm” gặp khó khăn.



Masaki, một “trai ôm” 21 tuổi, bắt mắt, nhưng chưa gặt hái được mấy thành công than vãn: “Cả Kabukicho bị ảnh hưởng. Không một người giàu có nào bước chân đến, và khách hàng của chúng tôi ngày càng trẻ hơn”. Một “trai ôm” khác, Ren, 23 tuổi, cũng đồng tình: “Tôi đã ở trong nghề này năm năm rồi. Nhưng sự thay đổi này quả là một cú sốc. Tôi đã có thể gặp gỡ tất cả loại người, điều đó tốt cho công việc làm ăn trong tương lai của tôi. Tuy nhiên khách hàng ngày càng trẻ hơn, thật là chán”.



Nobutora có một khách hàng là thợ làm móng 31 tuổi ở Shizuoka, tên Yukari. Cô đã không ngủ cả đêm hôm trước để bắt chuyến tàu đầu tiên tới Tokyo vào 3h sáng. Trung bình mỗi lần “ghé thăm” Shizuoka, cô mất 3.000 USD. Số tiền gần bằng thu nhập cả tháng của cô đó chỉ để dùng mua rượu ngon cho Nobutora, và một chai rượu tàm tạm cho một “trai ôm” trẻ bầu bạn với cô trong khi Nobutora “phục vụ” ở các bàn khác. Yukari chỉ phá lệ đến câu lạc bộ duy nhất một lần trong một tháng – nhưng đây đã là chuyến “ghé thăm” thứ ba của cô trong tháng này. Tuy nhiên, cô cho biết, được gặp Nobutora đáng giá để cô phải thức dậy vào 1h sáng, bắt chuyến tàu 3h tới Tokyo.



“Tôi chỉ muốn gặp Nobutora để nói chuyện, để được an ủi, động viên và được anh ấy truyền sức sống. Điều đó làm tôi cảm thấy có thể làm việc chăm chỉ hơn. Khi tôi ngắm nhìn Nobutora chăm chỉ làm việc, tôi nghĩ tôi phải cố gắng hơn nữa. Tôi tìm thấy sự an toàn nơi anh ấy”.



Ở một đất nước mà các liệu pháp tâm lý hầu như không còn tác dụng và đàn ông không được coi là người biết lắng nghe cho những vấn đề của bạn gái và vợ họ, điều khiến phái nữ sẵn sàng chi cả tháng lương của mình, tìm đến các câu lạc bộ “trai ôm” từ khi trời còn chưa tỏ, không đơn giản chỉ là để giải trí.
(Theo Times)

0 comments:

Post a Comment